Tản mạn

Có những ngày thấy cuộc sống bế tắc

Hơn một năm ở nhà nuôi con, có nhiều lúc tôi cảm thấy mất phương hướng và không hiểu ngoài việc chăm sóc con cái thì bản thân mình mong muốn điều gì. Những mơ mộng đam mê thời con gái nhường chỗ cho những lo toan bộn bề của cuộc sống. Tôi cảm thấy bản thân mình như con thuyền bất lực buông xuôi giữa dòng cuộc sống, không còn một chút sinh lực nào để chèo lái nó. Đã bao nhiêu lần tôi tự nhủ bản thân hãy tìm một đam mê nào đó và theo đuổi, nhưng tôi không đủ ý chí, nghị lực và nhẫn nại để hành động. Chưa bao giờ trong cuộc đời tôi cảm thấy mất tự tin vào bản thân mình như thế.

Tôi hiện tại đang có một cuộc sống mà nhiều người mơ ước. Tôi có một người chồng hết mực yêu thương, và một bé gái trộm vía ngoan ngoãn khoẻ mạnh. Chúng tôi sống ở một nơi thiên nhiên tươi đẹp, trong lành. Công việc của chồng tôi vừa để trang trải cho cuộc sống gia đình mà không quá áp lực về thời gian. Chúng tôi có nhiều thời gian cho nhau. Tôi thực sự trân trọng những điều mình đang có, và tự cảm thấy bản thân mình thật may mắn.

Nhưng tôi đang dần cảm nhận một sự thiếu thốn trong cuộc sống của mình: đó là sự mãnh liệt với cuộc sống, niềm đam mê theo đuổi một điều gì đó, làm nên một điều gì đó. Cuộc sống hiện tại khá an nhàn, nhưng sự an nhàn đó không làm tôi cảm thấy hài lòng. Tôi vẫn là tôi, một người thích được bước ra khỏi vùng an toàn và khám phá bản thân. Có lẽ nếu như tôi cân bằng được cả hai: sự an nhiên trong tâm hồn, và sự mãnh liệt với cuộc sống này, thì tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.

Đã lâu rồi tôi không còn cảm thấy tràn đầy năng lượng yêu thương cuộc sống như ngày xưa nữa. Mỗi sáng mai, tôi ủ rũ thức dậy, sớm hay muộn cũng không thành vấn đề, bởi tôi đâu có gì phải hoàn thành cho ngày hôm ấy đâu, ngoài việc thường ngày chăm sóc con cái, dọn dẹp nhà cửa. Tôi cảm thấy chuỗi ngày của tôi cứ lặp đi lặp lại không phương hướng, không mục đích, và tôi cũng chưa làm gì để thay đổi nó. Tôi dần mất đi động lực để thực hiện những ước mơ, hoài bão của mình. Và tôi cũng bắt đầu mất niềm tin vào năng lực của bản thân.

Tôi muốn tôi của ngày xưa trở lại; một người luôn tươi vui, luôn tràn đầy năng lượng, và ấp ủ nhiều ước mơ, hoài bão; một người luôn háo hức đón chờ mỗi sáng mai đến để tiếp tục những công việc còn dang dở của hôm qua.

Cũng đã lâu rồi tôi không còn tìm đến sự tĩnh lặng trong thiền định. Tâm tôi tràn đầy sự ganh tị, bất an, lo lắng, sợ hãi, tội lỗi. Hơi thở của tôi trở nên thật nông, và có nhiều ngày tôi không còn cảm nhận được cơ thể của mình. Một mặt, tôi muốn tâm mình được an yên. Cuộc sống hiện tại hoàn toàn ủng hộ tôi tìm về với sự an yên trong tâm hồn. Tôi không có quá nhiều điều để ưu tư, lo lắng. Nhưng mặt khác, tôi lại sợ hãi khi tìm thấy an yên, bởi tôi sợ tôi đang nhầm lẫn giữa buông bỏ ưu tư để tìm về với bình an, và buông xuôi những ước mơ hoài bão của mình.

Buông bỏ và buông xuôi, ranh giới giữa chúng khá mong manh, đúng không?

Có lẽ tôi cần một sự thay đổi tích cực mỗi ngày. Tôi nên học cách ưu tiên cho những việc cần làm, và giảm bớt thời gian vào những điều vô bổ.

Viết: Có lẽ việc đầu tiên tôi cần làm là tạo một không gian tích cực để viết mỗi ngày. Tôi nên tập trung vào viết lách nhiều hơn, bởi điều đó giúp tôi có dòng suy nghĩ mạch lạc hơn, và tôi sẽ hiểu bản thân hơn. Mỗi ngày tôi sẽ viết, và tôi sẽ post tất cả những gì mình viết lên đây. Tôi học cách không sợ bị người khác đánh giá mình. Biết đâu cũng có những người đang loay hoay đi tìm câu hỏi tương tự, và biết đâu họ cũng tìm được sự đồng cảm qua những bài viết của mình.

Thiền: Tôi cũng nên bắt đầu quay lại với việc thiền một cách đều đặn. Mỗi ngày nên thiền khoảng 15-20 phút giúp lấy lại cân bằng nội tại.

Tập thể dục: Tôi cần quay lại với thói quen luyện tập mỗi ngày. Buổi sáng thời tiết dễ chịu, tôi có thể chạy bộ lên đồi khoảng 30 phút, vừa đi vừa hưởng thụ không khí trong lành.

Hạn chế mạng xã hội: chắc chắn là phải quyết tâm hạn chế. Thay vào đó, nói chuyện trực tiếp, hẹn gặp bạn bè sẽ tốt hơn nhiều. Lên báo mạng, mạng xã hội thực sự không mang lại một ý nghĩa gì cho cuộc sống của tôi. Thế nên trong vòng một tháng tiếp theo, tôi sẽ quyết tâm hạn chế thời gian lên mạng.

Và bắt đầu nghĩ về con đường sự nghiệp của mình sau một thời gian ngưng lại. Tôi không biết sẽ tiếp tục đi theo con đường tài chính ngân hàng, hay là rẽ một bước ngoăt mới cho con đường sự nghiệp của mình. Nhưng có một điều, dù là gì thì cũng phải bắt đầu hành động.

Thế nha! Cố gắng lên!!! Tôi tin mình sẽ làm được, sẽ tìm lại được nguồn hứng khởi trong cuộc sống.