Trân trọng từng giây phút của cuộc đời
Thường ngày, chúng ta dễ bị cuốn theo guồng quay của những lo toan, bộn bề trong cuộc sống. Chúng ta bận tâm về sự nghiệp, lo lắng về tiền bạc. Chúng ta vô tâm với người thân, khó chịu với con cái. Chúng ta phiền muộn vì những điều đã qua, bất toại nguyện vì những điều chưa đạt được. Chúng ta để ngày tháng trôi qua một cách hờ hững bởi những thú vui tầm thường.
Chúng ta tin rằng ngày mai mặt trời vẫn mọc. Chúng ta vẫn sẽ tỉnh dậy. Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn…
Chúng ta cứ sống như thể mình sẽ sống mãi mãi, như thể thời gian là vô tận.
Cái chết là một điều gì đó ở một tương lai xa vời.
Thế nhưng, cuộc sống không phải lúc nào cũng vậy.
======
Tôi biết đến anh trong một lần lên mạng tìm hiểu về ngôi trường mà tôi dự định sẽ sang học ở Mỹ. Đó là một bài blog anh viết về trải nghiệm những ngày đầu của anh tại ngôi trường này, cùng với đó là những bức ảnh thiên nhiên tươi đẹp. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác vừa háo hức, vừa hồi hộp khi đọc bài viết ấy. Nó truyền cho tôi thêm nhiều cảm hứng, động lực, và giúp tôi tự tin hơn với sự lựa chọn của mình.
Anh sang Mỹ học thạc sĩ trước tôi một năm. Vì chương trình học của anh là hai năm nên chúng tôi chỉ có chưa đầy một năm học chung trường. Chúng tôi không chơi thân với nhau, chỉ thỉnh thoảng gặp và nói chuyện qua những buổi gặp gỡ hội sinh viên Việt Nam tại trường. Tôi vẫn nhớ ngày cuối cùng của anh trên đất Mỹ, tôi chạy vội qua cửa hàng sách mua tặng anh một chiếc móc chìa khoá kỷ niệm. Đó là lần cuối cùng tôi gặp anh.
Sáng nay, một người bạn nhắn cho tôi về sự ra đi của anh.
Sống mũi tôi cay cay. Tôi thấy thương anh. Thương cho vợ và đứa con trai còn non dại của anh. Anh ra đi khi còn quá trẻ, khi cả một tương lai với bao mơ ước, hoài bão đang chờ đợi phía trước.
Đời người ngắn ngủi. Cuộc sống vô thường.
======
Tôi tự hỏi mình nên làm gì với cuộc sống này, để đó là những tháng ngày vui vẻ, đáng sống? Tôi phải làm gì để sau này nhìn lại, tôi có thể mỉm cười vì tôi đã chọn sống một cuộc sống hạnh phúc, đã dùng khoảng thời gian quí giá ấy cho những điều thực sự ý nghĩa với bản thân mình?
Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn để lắng nghe, chia sẻ với người thân của mình.
Càng lớn, trải qua những mất mát, tôi mới càng trân trọng sự hiện diện của những người thân bên cuộc đời mình. Họ là những người luôn yêu thương tôi, sẵn sàng hi sinh vì tôi, và chấp nhận con người thiếu hoàn hảo trong tôi.
Nhiều lúc, tôi xem những tình cảm đó là điều hiển nhiên.
Tôi thường nhanh chóng cảm kích trước sự giúp đỡ nho nhỏ của một người lạ, nhưng dễ dàng bỏ qua bao hi sinh, quan tâm, vất vả mà người thân làm vì tôi. Tôi cẩn trọng trong từng cử chỉ, lời nói với người ngoài, nhưng lại không ít lần vô tâm làm người thân mình tổn thương. Tôi hậm hực trước những điều nhỏ nhặt họ làm không vừa ý tôi; tức giận vì họ đã không sống theo cách mà tôi cho là đúng. Tôi giữ những thứ cảm xúc tiêu cực ấy trong lòng, tập trung ống nhìn của mình vào những mâu thuẫn ấy. Nhiều khi, tôi thậm chí trút bỏ những áp lực, hậm hực, khó chịu lên người thân mình một cách vô cớ.
Cuộc sống ngoài kia đủ phức tạp, khó khăn rồi. Tại sao tôi lại còn làm khổ người thân của mình bằng những áp đặt, quan điểm sống của riêng tôi?
Sự vô thường của cuộc sống nhắc nhở tôi về sự vụn vặt, nhỏ nhặt của những mâu thuẫn ấy. Khi cuộc đời chỉ tính bằng những những tháng ngày ngắn ngủi, điều quan trọng nhất có lẽ vẫn là những khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình, vẫn là mối quan hệ tốt đẹp với người thân của mình.
Tôi muốn bỏ qua cái tôi của mình, gạt sang những khác biệt trong cuộc sống, dành nhiều thời gian hơn để lắng nghe, để hiểu, để quan tâm một cách chân thành đến những người quan trọng với tôi.
======
Tôi muốn sử dụng thời gian của mình có mục đích, có ý nghĩa hơn.
Mỗi giờ, mỗi ngày luôn là một cơ hội cho tôi lựa chọn: Làm điều gì đó tôi cảm thấy tự hào, hoặc để nó vụt qua một cách lãng phí.
Đến cuối đời nhìn lại, tôi không muốn cuộc sống của tôi là chuỗi những tháng ngày cuốn hút trong các chương trình truyền hình, những cập nhật mạng xã hội hay tin tức giải trí. Tôi không muốn thu mình vào cuộc sống ảo trên điện thoại, máy tính. Tôi cũng không nghĩ mình sẽ nuối tiếc vì những bộ phim chưa kịp xem, những bài hát chưa kịp biết, hay những thông tin sự kiện bị bỏ lỡ.
Tôi muốn sử dụng thời gian của mình một cách có chủ ý, có mục đích và ý nghĩa hơn. Tôi muốn hướng đến một cuộc sống chân thật hơn, cảm nhận thế giới xung quanh mình nhiều hơn. Tôi muốn dùng thời gian đó để chiêm nghiệm, để sáng tạo, để kết nối, để tận hưởng những điều mang lại niềm vui thực sự.
Đó là những buổi sáng sớm nhâm nhi tách trà nóng và thả mình vào những trang viết.
Đó là những giây phút tĩnh lặng lắng nghe tiếng nói của nội tâm.
Đó là những buổi chiều cùng chồng con đi dạo trong rừng, lắng nghe tiếng chim hót, cảm nhận từng cơn gió mát lành.
Đó là những buổi tối vợ chồng chia sẻ cùng nhau về dự định và ước mơ trong cuộc sống.
Đó là ngày qua ngày gần gũi và kết nối cùng con.
Đó là những câu chuyện tâm sự với anh em, bố mẹ, bạn bè.
Đó là những khoảng khắc đẹp mà tôi muốn kiến tạo nhiều hơn trong cuộc sống, là khoảng thời gian mà tôi biết mình sẽ luôn mãn nguyện mỉm cười khi nhìn lại.
======
Tôi muốn trân trọng hơn từng giây phút của cuộc đời.
Mỗi ngày là một món quà thiêng liêng mà cuộc sống ban tặng mỗi người.
Tôi từng đọc ở đâu đó: “Nếu muốn hiểu được giá trị của một ngày, hãy hỏi những người đang đấu tranh với bệnh tật.” Với họ, mỗi sáng được thức dậy đón chào ngày mới, được thấy những người thân yêu bên mình đã là một điều kỳ diệu. Chỉ việc được thở, được nghe, được nhìn, được cảm nhận thế giới xung quanh..đã là một món quà quí giá. Nhưng thường phải đến khi đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, con người ta mới cảm nhận hết được vẻ đẹp và ý nghĩa trong những cái hạnh phúc rất đỗi bình dị ấy.
Tôi muốn đón nhận mỗi ngày với một trái tim tràn đầy lòng biết ơn. Tôi muốn dành thời gian mỗi ngày dừng lại để tĩnh lặng cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống, để biết ơn những điều tôi đang có: là sức khoẻ, là một mái nhà che gió che mưa, là tiếng cười của con, là những bữa cơm gia đình vui vẻ, là một buổi sáng thảnh thơi đi dạo quanh rừng, là những âm thanh của cuộc sống…
Tôi muốn mình sống trong từng giây phút của hiện tại, với một trái tim an yên, đủ đầy.
======
Tôi muốn nuôi dưỡng tâm hồn mình với những thái độ lạc quan, những cảm xúc tích cực.
Tôi nhớ một câu chuyện như thế này:
Một người ông tâm sự với cháu: “Cháu biết không, bên trong mỗi con người luôn là cuộc chiến giữa hai con sói. Một con sói là quỉ dữ: Nó tượng trưng cho sự tức giận, so sánh, ghen tị, hối hận, tham lam, dối lừa, kiêu căng, ngạo mạn. Con sói còn lại thì rất tốt bụng: Nó tượng trưng cho sự bình an, yêu thương, hi vọng, lòng trắc ẩn, khiêm tốn, thật thà, cảm thông, hào phóng, rộng lượng .
Mỗi ngày, hai con sói này luôn giành giật nhau vì chúng đều muốn chiếm lĩnh tâm hồn chúng ta.”
Suy nghĩ một lúc, người cháu hỏi: “Ông ơi! Vậy con nào thắng hả ông?”
Người ông nhẹ nhàng trả lời: ” Đó là con sói mà cháu nuôi dưỡng”
Cuộc đời ngắn ngủi, tôi không muốn lãng phí nhiều thời gian cho những ghen tị, đau khổ, thù hận. Nó chẳng khác gì việc tôi chọn uống thuốc độc vào người nhưng tin rằng điều đó sẽ làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp lên, hay làm cho kẻ thù của mình đau đớn.
Đổ lỗi cho hoàn cảnh thì rất dễ: vì cuộc sống bất công nên tôi phải khổ sở, vì người ta đối xử tệ bạc nên tôi phải mang thù hận trong lòng. Thế nhưng, sự thật thì một trái tim ghen tị hay bao dung, thù hận hay thảnh thơi, tức giận hay bình an, không phải là cái sẵn có trong mỗi con người, cũng không hẳn phụ thuộc vào yếu tố bên ngoài. Đó là cái mà chúng ta lựa chọn vun đắp, nuôi dưỡng mỗi ngày.
Đó là SỰ LỰA CHỌN của chính chúng ta.
Tôi chọn nuôi dưỡng con sói tốt trong mình, và tôi sẽ phải nhắc nhở bản thân mỗi ngày về điều đó. Đó là một cuộc chiến khó khăn, dai dẳng, và chắc chắn sẽ kéo dài cả cuộc đời. Sẽ có những ngày con sói xấu xâm chiếm tâm hồn tôi, thủ thỉ, rủ rê tôi vào cái cuộc chơi tham sân si của nó. Nhưng cuộc đời này quá quí giá để để đắm chìm trong những thứ cảm xúc tiêu cực ấy. Con sói tốt trong tôi xứng đáng được đấu tranh và bảo vệ, vì một cuộc sống bình yên, thảnh thơi là thứ tôi muốn hướng đến trong cuộc đời này.
======
“Cảm ơn đời mỗi sáng mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương!”
Lời thơ ấy vẫn vang vẳng bên tai tôi khi viết những tâm sự này.
Tôi thầm cảm ơn cuộc đời cho tôi thêm một ngày để sống!