Tản mạn

Quay lại với blog – những thay đổi mới trong cuộc sống

Phải hơn hai tháng rồi tôi mới quay lại với việc viết blog. Hai tháng vừa rồi là hai tháng rất đặc biệt với gia đình tôi.

Chúng tôi vừa chuyển sang một căn nhà cho thuê mới.

Tôi đã rất đắn đo khi quyết định chuyển nhà.

Căn nhà cũ có thiết kế rất phù hợp và thuận tiện cho mọi sinh hoạt trong gia đình. Vị trí của nó cũng không thể tuyệt vời hơn: gần chỗ làm việc của chồng, nằm ngay giữa rừng nên rất tiện cho việc đi dạo của cả nhà, công viên và bể bơi thành phố nằm ngay trước mặt. Đặc biệt, tôi yêu thích chiếc ban công rộng phủ đầy màu xanh của cây cối, nơi tôi thường mỗi sáng uống trà, hít bầu không khí trong lành, dành một chút thời gian tĩnh lặng cho bản thân.

Lý do duy nhất khiến chúng tôi chuyển nhà là vì thiếu ánh sáng. Nằm ngay giữa rừng cây cao, phòng khách lúc nào cũng tối. Thiếu ánh sáng tự nhiên làm tôi cảm thấy uể oải, thiếu năng lượng. Quan trọng hơn, Thảo An dành thời gian chơi ở đây nhiều nhất trong ngày, chúng tôi sợ về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến thị lực của con.

Căn nhà mới được chúng tôi chọn thuê khi tình hình Covid ở Mỹ đang đỉnh điểm. Vì thế, chúng tôi không được đến xem trực tiếp mà chỉ xem qua một vài bức hình người quản lý nhà gửi. Ngày chuyển nhà, chúng tôi vừa háo hức vừa hồi hộp không biết thực tế ngôi nhà như thế nào. Thật may mắn, ngôi nhà rộng, thoáng và sáng hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Nằm ở cuối dãy nhà liền kề, cả ba mặt đều có cửa sổ. Buổi sáng, nắng hắt vào tận cả phòng khách và phòng ngủ. Chưa bao giờ tôi cảm thấy trân quí những giọt nắng mai như vậy.

Chào đón thành viên mới

Và thay đổi lớn nhất trong hai tháng vừa rồi là chúng tôi vừa chào đón thêm một thành viên mới, bé Anh Khang.

Trong lần thai kỳ này, mọi việc rất ổn cho đến lần siêu âm tuần thứ 20, bác sĩ bảo cổ tử cung của tôi bị tuột xuống nhanh hơn bình thường – dấu hiệu của sinh non. Thảo An bất ngờ sinh non ở tuần thứ 33 nên khi có bầu lần này, tôi lại càng lo lắng hơn. Từ tuần thai 20 đến tuần thai 30, để đảm bảo an toàn, tôi gần như nằm một chỗ, chỉ đi lại khi thực sự cần thiết. Đó là khoảng thời gian rất khó khăn với cả hai vợ chồng. Tôi có thời gian và năng lượng nhưng lại không dám làm việc gì trong nhà. Ngược lại, chồng tôi thì lại quá bận rộn, hết công việc nghiên cứu và giảng dạy ở trường, lại phải quán xuyến hết mọi việc trong gia đình từ đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc Thảo An. Tôi ngồi đếm từng ngày, từng tuần, cầu mong ngày tháng trôi qua nhanh để con thêm cứng cáp trước khi chào đời, để tôi có thể quay lại với cuộc sống bình thường.

Qua tuần 30, khi con sẵn sàng hơn để chào đón thế giới bên ngoài, tinh thần của tôi cũng dần ổn định trở lại. Tôi bắt đầu được phép đi lại nhẹ nhàng. Bác sĩ và tôi đặt mục tiêu là giữ được em bé tới 36 tuần, nhưng trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, từng tuần cứ trôi qua, và con vẫn ngoan ngoãn trong bụng mẹ cho đến tuần 39 mới chào đời.

Thêm một thành viên mới, cuộc sống của chúng tôi vất vả, bận rộn hơn, nhưng cũng nhiều niềm vui hơn. Quay lại với cuộc sống của một bà mẹ bỉm sữa, những đêm mất ngủ triền miên và lịch sinh hoạt lộn xộn, nhiều lúc tôi cũng mệt mỏi, than phiền. Nhưng nhìn lại chặng hành trình bầu bí đầy gian nan với lo lắng con sinh sớm, tôi luôn tự nhắc nhở bản thân trân trọng những gì tôi đang có. Tôi biết ơn Cuộc Sống đã chở che cho tôi có một thai kỳ khoẻ mạnh, một cuộc vượt cạn thành công, mẹ tròn con vuông.

Được bận rộn, vất vả nuôi nấng con…đó đã là một ân ái của cuộc đời.

Quay trở lại với blog.

Những tuần đầu tiên khi phải nằm yên một chỗ, tôi thấy mình thật vô dụng, thừa thãi. Thật may là khi tôi đang bế tắc trong sự nhàm chán và vô hướng ấy, em gái nhắn tin động viên tôi trở lại với việc viết blog.

Tôi không ngờ chính điều này thay đổi hoàn toàn trải nghiệm thai kỳ của tôi. Cho đến bây giờ, tôi vẫn xem đó là điều tuyệt vời nhất tôi làm được trong đợt bầu bí lần này. (Cảm ơn em gái rất nhiều!!). Từ chỗ nằm vật vờ không biết làm gì, tôi hứng khởi bắt đầu mỗi ngày với những trang viết. Tôi rất vui khi nhìn thấy những bài viết mới của mình được đăng lên blog một cách đều đặn hàng tuần.

Trước đây, tôi cứ nghĩ mình viết để chia sẻ với người thân trong gia đình, để mọi người hiểu suy nghĩ và cuộc sống của tôi hơn. Nhưng càng viết, tôi càng nhận ra tôi viết là để cho chính bản thân mình.

Viết mang lại cho tôi niềm vui và làm cho cuộc sống của tôi ý nghĩa hơn. Viết giúp tôi dọn dẹp tâm trí, để luồng suy nghĩ được thông thoáng, mạch lạc hơn. Viết buộc tôi phải ngồi lại đánh giá, chiêm nghiệm sâu sắc hơn về cuộc sống của tôi. Mỗi lần hoàn thành xong một bài viết, nhấn nút đăng, tôi như gỡ được một góc rối rắm trong lòng. Nó cũng là động lực giúp tôi sống tốt hơn, gần hơn với những điều mà tôi chia sẻ.

Sau hơn hai tháng mất tích, bây giờ tôi đã sẵn sàng quay trở lại với blog.

Dù vẫn đang gặp khó khăn trong việc tìm một khoảng thời gian cố định trong ngày để viết, tôi muốn cam kết nghiêm túc với đứa con tinh thần của mình. Kế hoạch của tôi là một tuần sẽ phải có một bài viết. Cùng với đó, tôi cũng sẽ bắt đầu chia sẻ những bài viết của mình một cách rộng rãi hơn trên mạng xã hội.

Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng cafebuoisang.net trong thời gian qua.

Cùng chờ đón những bài viết mới trên blog nhé!

Thảo An, Anh Khang cùng bà nội

One thought on “Quay lại với blog – những thay đổi mới trong cuộc sống

  1. Chào Trang!!
    Chúc mừng Gia đình nhỏ của Em đón thêm thành viên mới nhé!! Chúc Con trai ngoan ngoãn, mạnh khoẻ ha!!
    Lâu quá rồi chị chưa gặp Em luôn!! Mong sớm có ngày hội ngộ, Em nhé!!
    Chúc Em và Gia đình luôn an yên, hạnh phúc ha!! 🙂
    Chị Thương

Trả lời