Bình an làm mẹ
“Một hôm hai bố con ngồi ngoài sân thì nghe tiếng bát trong nhà vỡ choang…tiếp theo đó là một sự im lặng.
Người con quay sang nói với bố: Chắc là mẹ làm vỡ bát bố ạ!
Bố: Vì sao con biết?
Con: Vì nếu là chị thì chắc mẹ đã la ầm lên rồi!”
– Sưu tầm –
Hồi nhỏ khi đọc câu chuyện hài này mình khoái chí lắm.
Cảm giác như là cuối cùng thì ai đó cũng “phơi bày” được sự bất công và vô lý của người lớn và thấu hiểu được nỗi lòng của những đứa trẻ như mình.
======
Vậy mà rồi lớn lên, rồi có con, nhiều lúc mình cũng quên mất đi cái cảm giác thời con trẻ ấy.
Và cũng nhiều lần mình phản ứng trước những sai lầm của con hệt như cái cách mà bố mẹ từng phản ứng trước những sai lầm của mình. (P.s. Bố mẹ mình là những người tuyệt vời mang theo những điều không hoàn hảo như bao bố mẹ khác).
Con làm đổ nước ra bàn. Con làm vỡ cốc. Con làm vương vãi đồ ăn ra sàn nhà. Con nghịch ngợm những thứ đồ dùng mà đáng ra không được phép. Con la hét, gào khóc khi gặp một chuyện nhỏ nhặt không vừa ý mình.
Khi đối diện với những hành động ấy, suy diễn mặc định của mình là:
Con đang muốn thử thách giới hạn chịu đựng của mình.
Con đang cố tình chọc tức mình.
Nếu không la mắng thì lần sau sẽ không biết mà sửa.
Nếu không trách phạt thì sau này lớn lên sẽ chẳng biết phép tắc, lễ độ là gì.
Liền sau đó là những la mắng, trách phạt để răn đe con.
Và đó là khi mình làm mẹ trong sợ hãi.
======
LÀM MẸ TRONG BÌNH AN
Mình đang dần nhận ra rằng cũng những hành vi ấy của con, nhưng mình hoàn toàn có thể nhìn nhận bản chất và suy diễn hành động của con một cách hoàn toàn khác, và dẫn đến cách mình ứng xử với con cũng khác hơn nhiều.
Mình tin rằng bên trong con luôn muốn làm người tử tế, muốn hợp tác cùng bố mẹ, muốn là người có ích cho xã hội. Con muốn được đón nhận cảm giác được YÊU THƯƠNG và CHẤP NHẬN.
Chỉ là nhiều lúc con chưa đủ kỹ năng để làm điều đó.
Con không có ý định thử thách giới hạn của mình.
Con chỉ chưa đủ hiểu biết, chưa đủ kỹ năng, hoặc vì sự tò mò, mong muốn khám phá bên trong quá lớn để có thể kiềm chế hành vi và cảm xúc của con.
Con không cố ý làm mình phát điên lên.
Chỉ là con đang hỗn loạn và rối bời giữa đống cảm xúc tiêu cực bên trong và không biết cách xử lý chúng như thế nào.
Khi làm mẹ trong sợ hãi, mình nhìn những hành vi sai lệch của con là sự phản kháng, chống đối, và lo sợ rằng sau này con sẽ hư hỏng nếu không uốn nắn từ bây giờ.
Thái độ này khiến mình muốn TRÁCH PHẠT con.
Khi làm mẹ trong bình an, mình nhìn những hành vi ấy là những kỹ năng còn thiếu sót trong con, và mình tin tưởng rằng cùng với sự dẫn dắt nhẹ nhàng và sự trưởng thành về trí tuệ, đến thời điểm thích hợp con sẽ làm tốt việc đó.
Thái độ này khiến mình thấy CẢM THÔNG và muốn GIÚP ĐỠ con.
Đó là khi mình mang năng lượng tin tưởng, thấu hiểu, và bình an trong hành trình dẫn dắt con, tin tưởng rằng khi đủ thời gian và vun tưới, những hạt giống đẹp trong con sẽ nở hoa.
========
Bạn thân mến,
Nếu ta không tin con…làm sao CON có thể tin BẢN THÂN CON?
Nếu chúng ta không tin con…làm sao có thể kỳ vọng NGƯỜI KHÁC sẽ tin vào con mình?
Bởi niềm tin của chúng ta về con sẽ hình thành những ý niệm đầu tiên của con về bản thân mình.
Bởi niềm tin của chúng ta về con là TIỀN ĐỀ cho cách người khác nhìn nhận và đối xử với con mình.
Hãy mang trong mình một niềm tin sâu sắc, một niềm tin không lung lay rằng con luôn mong muốn là người tử tế, một người muốn đóng góp cho gia đình, giúp ích cho xã hội.
Chỉ là con cần sự kiên nhẫn, dẫn dắt đúng cách để giúp con làm được điều đó.
======
12/06/2022
Dương Quỳnh Trang