Tản mạn

Nỗi sợ bị từ chối

Có một nỗi sợ ám ảnh tôi suốt cả 30 năm cuộc đời…

Nó làm tôi ngại ngùng chia sẻ những suy nghĩ của bản thân.

Nó làm tôi khép kín mình trước những mối quan hệ mới.

Nó buộc tôi thu mình lại trong lớp vỏ an toàn.

Nó níu chân tôi đi ra ngoài kia khám phá, đi tìm giấc mơ của mình.

Nỗi sợ ấy mang tên: NỖI SỢ BỊ TỪ CHỐI

======

Tôi sợ người khác không thích tôi. Tôi sợ họ phán xét những suy nghĩ của tôi. Tôi sợ họ không đồng tình với những việc tôi làm. Tôi sợ họ từ chối làm bạn với tôi.

Và tôi sợ mình không đủ bản lĩnh để đối diện với sự từ chối ấy.

Tôi sợ trái tim tôi sẽ vụn vỡ. Tôi sợ sự tự tin còn lại trong tôi sẽ vơi dần. Tôi sợ bị tổn thương một lần nữa.

Nỗi sợ ấy là rất thật.

Thế nên, tôi thường thà chấp nhận từ chối bản thân mình trước khi cho người khác cơ hội từ chối tôi.

====

Và rồi, ngày hôm qua, tôi nhận được lời nhắn nhủ:

“Một trong những ngày tự do nhất trong đời bạn sẽ là ngày bạn an nhiên cho phép người khác cái quyền được từ chối mình.”

TẠI SAO LẠI KHÔNG?

Tại sao lại phải khổ sở tìm cách tước bỏ hay kiểm soát cái quyền được đánh giá của người khác?

Họ có quyền không thích con người tôi.

Họ có quyền không đồng ý với những quan điểm của tôi.

Họ có quyền cho rằng những suy nghĩ của tôi là ngu ngốc, là vớ vẩn, là lạc hậu.

Họ có quyền xem tôi là người nông cạn, hay kiêu căng, hay ích kỷ…hay bất cứ điều gì.

Vì dù tôi muốn hay không, người ta vẫn sẽ đánh giá tôi. Và đó là việc của họ.

Tôi sinh ra không phải để làm hài lòng tất cả mọi người.

Sẽ có người thích tôi. Sẽ có người ghét tôi. Sẽ có người ủng hộ tôi. Sẽ có người chống đối tôi.

Khi tôi chấp nhận sự thật ấy, bình an với sự thật ấy, xem nó như là phần tất yếu của cuộc sống, tôi như rũ bỏ được một gánh nặng lớn không cần thiết trong cuộc đời mình.

======

Thế nên tôi ơi:

Hãy tiếp tục làm những việc tôi muốn làm.

Hãy nói những điều tôi muốn nói.

Hãy mở lòng với người tôi muốn mở lòng.

Hãy cho thế giới ngoài kia được nhìn thấy chính con người thật của mình.

Bởi vì:

Rất có thể, nỗi sợ ấy chỉ là những ảo ảnh mà trí tưởng tượng tôi đang tô vẽ.

Rất có thể, ở ngoài kia, thế giới đang dang tay chào đón tôi.

Có những con người ở đâu đó đang đồng cảm với tôi.

Nhưng nếu nỗi sợ ấy là sự thật, và tôi bị từ chối thì sao?

Thì có sao đâu…

Ít nhất thì tôi đã dám sống thật với con người mình.

Ít nhất là tôi đã cho tôi cơ hội.

THẾ GIỚI CÓ THỂ TỪ CHỐI TÔI. NHƯNG ÍT NHẤT THÌ TÔI ĐÃ KHÔNG TỪ CHỐI BẢN THÂN MÌNH.

Trả lời