Cuộc sống trở nên thú vị hơn khi ta dám thay đổi
“Hai mươi năm sau, bạn sẽ thất vọng về những điều bạn không làm hơn là những điều bạn đã làm. Thế nên, hãy tháo dây, nhổ neo ra khỏi bến đỗ an toàn. Hãy để cánh buồm của bạn đón trọn lấy gió. Thám hiểm. Mơ mộng. Khám phá.“- Mark Twain
Tôi từng là nhân viên phân tích tài chính tại một công ty ở Hà Lan. Công việc của tôi gần như là mơ ước của rất nhiều người: lương cao, giờ giấc thoải mái, áp lực nhẹ nhàng, ngày phép khá nhiều. Tôi tự tin về năng lực của mình. Sếp tôi là một người rất tuyệt vời. Mỗi ngày, tôi đến công ty làm lúc 9h sáng và về nhà lúc 5h chiều. Xong tôi chạy bộ ở công viên gần nhà hoặc đi tập gym. Buổi tối, tôi lên mạng xem vài thông tin, đọc sách, hay là nói chuyện Skype với chồng. Cuối tuần, tôi thường bắt tàu đi chơi ở một thành phố gần đó, hoặc lượn lờ ở các trung tâm mua sắm. Thỉnh thoảng tôi hẹn bạn bè đi ăn uống, cà phê.
Cuộc sống của tôi rất ổn định và nhẹ nhàng, không phải lo lắng về tiền bạc, không bị áp lực về công việc, và tôi có thời gian rảnh rỗi cho một số thú vui riêng cho bản thân.
Chồng tôi khi đó đang học chương trình tiến sĩ tại Mỹ, phải hơn ba năm nữa mới tốt nghiệp. Trước khi cưới nhau, chúng tôi đã có khoảng thời gian yêu xa ba năm. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đề nghị chồng nghỉ học để sang với mình. Thế nên tôi chỉ có hai lựa chọn: hoặc tiếp tục làm việc và chấp nhận xa chồng, hoặc tôi nghỉ việc để về gần chồng.
Bản thân tôi luôn cảm thấy bị phân vân bởi hai lựa chọn đó.
Công việc đảm bảo cho tôi một sự an toàn về tài chính và một cuộc sống thật ổn định. Từ bỏ sự ổn định, tự do đó để sang với chồng, ở nhà toàn thời gian, phụ thuộc tài chính vào chồng, và một loạt những thay đổi khác nữa quả là không dễ dàng. Cuộc sống lúc đó của tôi đang là niềm mơ ước của nhiều người. Tôi sợ mình sẽ hối hận sau khi nghỉ việc, mà khi đó muốn quay lại với công việc này cũng không được nữa.
Nhưng cũng có một điều tôi biết rõ: Công việc này không làm tôi hạnh phúc, và tôi biết mình bình yên và hạnh phúc nhất khi được ở gần chồng.
Mỗi ngày tôi vẫn đi làm, vẫn tự động viên mình là cố làm thêm một thời gian nữa, rồi thì một thời gian nữa, và cái thời gian đó kéo dài hơn 2 năm. Tôi không biết mình đang chờ đợi điều gì. Chờ đến lúc sếp sa thải mình? Chờ đến lúc tôi tiết kiệm đủ tiền ( mà tôi thậm chí còn không rõ bao nhiêu là đủ, làm thêm 1 năm, 2 năm hay chục năm nữa)? Hay chờ đến lúc một việc gì đó xảy ra buộc tôi phải từ bỏ công việc? Tôi không biết, nhưng tôi chỉ biết là tôi không dám thay đổi dù biết rõ mình muốn gì. Tôi sợ phải chịu trách nhiệm cho những quyết định của mình. Tôi sợ tương lai vô định sau khi nghỉ việc.
Cho đến một hôm tôi thấy thực sự mệt mỏi với sự chờ đợi của mình. Tôi quyết định nói chuyện với sếp về ý định nghỉ việc.
Đó là một sự thay đổi rất lớn.
Từ một người đang có đà sự nghiệp vững vàng, tôi không biết đến lúc nào mới được đi làm lại. Từ một người hoàn toàn làm chủ về tài chính, tôi sống phụ thuộc hoàn toàn vào chồng. Từ một người có cuộc sống tự do, tôi trở thành một người vợ, người mẹ ở nhà toàn thời gian. Tương lai của tôi là một dấu chấm hỏi lớn!
Nhưng cũng chưa bao giờ, tôi thấy mình hạnh phúc hơn, cười nhiều hơn, và mỗi ngày của tôi trở nên có ý nghĩa hơn.
Thỉnh thoảng tôi cảm thấy nuối tiếc về quyết định của mình. Có những ngày đầu bù tóc rối trông con, tôi nhớ đến quãng thời gian tự do của mình. Có những lần đi qua cửa hàng mua sắm, tôi ước gì có thể vào đó ngay mà không phải đứng ngoài ngó nghiêng xem giá trước.
Nhưng trên tất cả nuối tiếc, tôi vui vì mình dám thay đổi.
Nếu không thay đổi thì tôi vẫn sống trong cái vỏ bọc an toàn, ngày ngày chăm chỉ đi làm và vẫn tiếp tục phàn nàn về việc không hạnh phúc của mình. Và tôi vẫn để những tháng ngày của cuộc đời qua đi một cách nhạt nhẽo như một sự tồn tại hơn là sống có mục đích. Nếu không thay đổi thì tôi không biết được niềm hạnh phúc khi mỗi sáng tỉnh dậy được thấy những người mình yêu thương bên cạnh. Nếu không dám thay đổi thì tôi vẫn chưa có được trải nghiệm làm vợ, làm mẹ một cách trọn vẹn, được nghe tiếng con cười, được chuẩn bị những bữa ăn ngon, được tâm sự chia sẻ với chồng mỗi ngày.
Thay đổi làm cho cuộc sống của tôi trở nên “giàu có’ với nhiều trải nghiệm và cảm xúc.
Tôi tin vào sự quan trọng của việc dám thay đổi.
Không phải thay đổi nào cũng mang lại cho tôi những điều mình mong đợi, nhưng ít nhất thì nó làm cuộc sống của tôi có nhiều màu sắc hơn và nhiều trải nghiệm phong phú hơn. Tôi đi tìm bình yên trong hiện tại, nhưng luôn dang tay đón chào những thay đổi khi có cơ hội. Cuộc sống ngắn ngủi, và thế giới ngoài kia có nhiều điều hay ho để tôi khám phá. Tôi không muốn sự sợ hãi về tương lai lấn lướt mọi quyết định của mình. Tôi muốn mình dũng cảm dám thay đổi, dám bước ra khỏi cánh cửa an toàn để khám phá những điều mới mẻ, vì tôi biết đó là cách để mình trưởng thành và học hỏi từ cuộc sống này.